Chả làm gì có cái gọi là “Cách mạng Tháng Tám “long trời lở đất” đã diễn ra trong ngày 19 tháng 8 năm 1945.
Trong
lịch sử đảng CSVN, từ ngày thành lập 03/02/1930, người Cộng sản đã nổi
tiếng nói thật thì ít, mà nói dối thì nhiều cho nên họ cần phải học từ
các trí thức đứng đắn ngay trong hàng ngũ mình để ăn ngay nói thật, nếu
không sợ có ngày bị Thánh Thần cắt lưỡi.
Một trong những trí thức đàng hoàng này là Giáo sư, Tiến sỹ Nguyễn Đình Cống, nhà giáo tại Đại học Xây dựng đã nghỉ hưu.
Ông viết trên Facebook ngày 16/8/2016: “Đêm
9 tháng 3-1945 Nhật đảo chính Pháp. Trên đất VN không còn người Pháp
cai trị. Ngày 11-3 vua Bảo Đại tuyên bố Việt Nam độc lập, xóa bỏ mọi
hiệp ước đã ký với Pháp. Tháng 4-1945 giải tán triều đình phong kiến với
các Thượng thư, lập Chính phủ do Thủ tướng Trần Trọng Kim đứng đầu và
các Bộ trưởng. Ngày 15-8 Nhật đầu hàng Đồng minh. Ngày 17-8 Chính quyền
Hà nội tổ chức mít tinh, treo cờ Quẻ Ly để chào mừng nước Việt Nam độc
lập. Cuộc mít tinh này đã bị người của VM (Việt Minh) “cướp” đoạt, hạ cờ
Quẻ Ly xuống, giương cờ đỏ sao vàng lên và kêu gọi đi theo VM. Từ trước
ngày 17-8 thủ tướngTrần Trọng Kim, Bộ trưởng Hoàng Xuân Hãn đã 5 lần
tiếp xúc, hội đàm với đại diện của VM tại Hà nội (Lê Trọng Nghĩa, Nguyễn
Khang) với đề nghị mời người của VM tham gia Chính phủ hoặc hợp tác lập
Chính phủ liên hiệp để chuẩn bị đón tiếp quân Đồng minh, nhường quyền
kiểm soát phần lớn đất nước cho VM một cách hòa bình. Nhưng cả 5 lần đều
bị đại diện VM từ chối với tuyên bố là VM đủ lực lượng để “cướp” toàn
bộ chính quyền mà không cần sự hợp tác nào hết, chỉ có đấu tranh một mất
một còn. Để tỏ rõ thiện chí không dùng bạo lực, chính phủ ông Kim và
Bảo Đại không thành lập quân đội, không có Bộ Quốc phòng.
Ngày
19-8 VM “cướp” chính quyền ở Hà nội. Sau đó việc “cướp” chính quyền lan
rộng ra toàn quốc. Việc “cướp” này diễn ra dễ dàng, nhanh chóng vì
không gặp phải sự chống đối. Ngày 25-8 vua Bảo Đại thoái vị.”
Giáo
sư Cống, 80 tuổi, quê Quảng Bình (sinh ngày 12/12/1937) tuy là người đã
công tác nhiều năm trong hệ thống giáo dục nhà nước CSVN, nhưng sau khi
về hưu, ông đã viết nhiều bài chỉ trích chính sách cai trị của đảng và
lên án những sai lầm của Chủ nghĩa Mác-Lênin. Ông còn công khai ủng hộ
đa nguyên đa đảng.
Vì vậy, Giáo sư, Tiến sỹ Sử học Phạm Cao Dương của Việt Nam Cộng hòa đã viết: “Trong
năm lần gặp gỡ kể trên, ngoại trừ cuộc gặp gỡ lần thứ năm, bốn lần đầu
lần nào phía chính phủ cũng đưa ra những đề nghị mời Việt Minh vào chính
phủ làm việc để cứu nước nhưng tất cả đều bị từ chối. Lý do là Việt
Minh với Đảng Cộng Sản đứng đằng sau đã chủ trương cướp chính quyền từ
đó một mình lãnh đạo đất để thực hiện cuộc cách mạng riêng của mình bất
chấp mọi nguy hiểm có thể xảy ra cho dân tộc, phản ảnh qua những câu trả
lời của người đại diện Việt Minh cho những câu hỏi do chính Thủ Tướng
Trần Trọng Kim đặt ra và kể lại. Biến cố 19 tháng 8 do đó đã xảy ra”.
(Trích
“Trước khi bão lụt tràn tới -BẢO ĐẠI – TRẦN TRỌNG KIM và ĐẾ
QUỐC VIỆT NAM (9/3/1945 – 30/8/1945)” (Phạm Cao Dương-Nhà xuất bản
Truyền Thống Việt 2017).
Theo sách Phạm Cao Dương thì trong hồi ký “Một cơn gió bụi”, Tác giả Trần Trọng Kim viết: “Đảng
Việt Minh lúc ấy rất hoạt động, đánh huyện này, phá phủ kia, lính Bảo
An ở các nơi, phần nhiều bị Việt Minh tuyên truyền, tuy chưa theo hẳn,
nhưng không chống cự nữa. Nhân dân bấy giờ rất hoang mang, một đường có
chính phủ quốc gia, nhưng vì thời gian eo hẹp, chưa kịp sắp đặt gì cả,
công việc thấy có nhiều sự khốn khó mà thường nghe sự tuyên truyền của
Việt Minh nói họ đã có các nước đồng minh giúp đỡ cho nước Việt Nam hoàn
toàn độc lập. Dân ta từ khi bị người Pháp sang cai trị, cứ khao khát
độc lập, nay nghe Việt Minh nói như thế, ai nghe nói đảng Việt Minh lên
cầm quyền, dân không phải đóng thuế nữa, được hoàn toàn tự do và có
nhiều hạnh phúc, thành ra ai cũng tin theo. Ngay những đạo thanh niên
tiền tuyến do Bộ Thanh Niên lập ra, cũng có ý ngả về Việt Minh.”
Cụ
Kim viết tiếp: “Tôi thấy tình thế ấy, tôi bảo ông Phan Kế Toại (Khâm
sai Bắc Bộ) đi tìm một vài người Việt Minh đến nói chuyện, vì lúc ấy tôi
còn tưởng đảng Việt Minh dù theo chủ nghĩa cộng sản, nhưng chắc cũng
nghĩ đến tương lai nước nhà. Hôm sau ông Toại đưa một thiếu niên Việt
Minh đến Lê Trọng Nghĩa , tôi nói ‘chúng tôi ra làm việc chỉ vì nước mà
thôi, chứ không có ý cầu danh lợi gì cả, tôi chắc đảng của các ông cũng
vì nước mà hành động. Nếu vậy chúng ta tuy đi con đường khác nhau, nhưng
cũng cùng một mục đích như nhau, các ông thử xem ta có thể hợp tác với
nhau, kẻ ở trong người ở ngoài để cứu nước được không?
“Người
ấy (Lê Trọng Nghĩa ) nói: – Sự hành động của chúng tôi đã có chủ nghĩa
riêng và có chương trình nhất định để đem nước đến chỗ hoàn toàn độc
lập. Chúng tôi có thể làm lấy được.
–
Cụ Kim: “Sự mưu cầu cho nước được độc lập cũng là mục đích của chúng
tôi nhưng vì đi đường thẳng có nhiều sự khó khăn, nên chúng tôi phải
uyển khúc mà đi từ từ có lẽ chắc chắn hơn.”
– Lê Trọng Nghĩa: “Chúng tôi chỉ có một con đường thẳng để đi đến hoàn toàn độc lập chứ không có hai.”
– Cụ Kim: “Theo như ý của các ông như thế, tôi sợ rất hại cho dân, mà chưa chắc đã thành công được.”
–
Lê Trọng Nghĩa: “Chúng tôi chắc thế nào cũng thành công. Nếu có hại
cũng không cần, có hại rồi mới có lợi. Dù trong nước mười phần chết
chín, chúng tôi sẽ lập một xã hội mới với một thành phần còn lại còn hơn
với chín phần kia.”
–
Cụ Kim: “Rồi người ấy đọc một bài hình như đã học thuộc lòng để kể
những công việc của đảng Việt Minh. Tôi thấy thái độ người ấy như thế
tôi biết không thể lấy nghĩa lý nói chuyện được.”
“Tôi
nói: – Nếu các ông chắc lấy được quyền độc lập cho nước nhà, các ông
vào chính phủ làm việc, cần gì phải đánh phá cho khổ dân?
– Lê Trọng Nghĩa: “Chúng tôi sẽ “cướp quyền” để tỏ cho cả nước đồng minh biết chúng tôi mạnh, chứ không chịu cho ai nhường.”
– Cụ Kim: “Các ông chắc là các nước đồng minh tin ở sức mạnh của các ông không?
– Lê Trọng Nghĩa: “Chắc lắm. Chắc trăm phần trăm.”
– Cụ Kim: “Tương lai còn dài, các ông nhận lấy trách nhiệm đối với quốc dân và lịch sử”.
Như
vậy, rõ ràng người CSVN, qua tên gọi Việt Minh đã chủ trương “cướp”
chính quyền Trần Trọng Kim để dành độc quyền cai trị theo lề lối Cộng
sản độc tài. Sau này, đảng CSVN cũng đã dùng mọi mánh khoé, kể cả khủng
bố và ám sát để lọai các thành viên không Cộng sản, Việt Nam Quốc dân Đảng và Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh hội,
ra khỏi Chính phủ liên hiệp Kháng chiến. Từ đó, đất nước lại lâm vào
cuộc nội chiến kéo dài 30 năm (1945-1975) do đảng CSVN chủ động đã gây
tang thương cho dân tộc cho đến bây giờ (2017).
NHẠC SỸ TÔ HẢI
Nhân chứng của ngày 19/8/1945 tại Hà Nội, Nhạc sỹ Tô Hải cũng viết:
“Cuộc cướp chính quyền từ trong tay Nhật + Pháp không hề có! Mà đơn giản
chỉ là một cuộc lật đổ một chính quyền còn non trẻ: Chính phủ Trần
trọng Kim với những nhân vật nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước. 126 ngày
nắm giữ một chính quyền của một đất nước hoang tàn, chết đói đầy đường,
không một đồng trong ngân quỹ, 95% người dân không biết chữ…, được thế
giới công nhận và sau này,đa số vẫn được mời vào “Chính phủ liên hiệp”?…
Vậy vì sao mà phải “lờ tịt” cái Sự Thật đó đi?” (Theo Dân Luận, ngày
21/08/2010)
Ai
lờ đi? Đảng CSVN và những người gọi là “viết Sử” Cộng sản Việt Nam vì
họ không dám nói và viết sự thật khi không có lợi cho họ.
Nhạc
sỹ Tô Hải, người đã tuyên bố bỏ đảng ngày 25 tháng 5 năm 2014, năm nay
(2017) đã 90 tuổi mà phải viết Tập “Hồi ký của một thằng hèn” (Nhà xuất
bản Tiếng Quê Hương ở Virginia, Hoa Kỳ in ra năm 2009) đê ăn năn về những việc làm của ông thì nỗi cay đắng phải sâu thẳm lắm.
Vì
vậy, ông đã cắn răng viết về ngày 19/08/1945 rằng: “Tóm lại, theo tớ,
19 tháng 8 năm 45 nếu tớ là nhà viết sử có lương tâm tớ sẽ viết hẳn một
chương; CHÍNH PHỦ TRẦN TRỌNG KIM VÀ CUỘC ĐẢO CHÍNH 19 THÁNG 8 NĂM 45.
Tiếp theo đó là những trang bi tráng nhất về lịch sử dân tộc Việt Nam
sau cuộc Đảo Chính này… Vì:
Cuộc cách mạng giải phóng dân tộc đã bắt đầu bị đổi mầu từ đây.
– Máu đổ xương rơi cũng bắt đầu từ đây!
–
Hầu hết những ai không chịu đổi mầu đã, hoặc bị thủ tiêu hoặc “tìm
đường cứu nước” bằng một hướng đi khác để trở thành “kẻ thù của Nhân
Dân” hoặc đơn giản hơn chỉ để sống và làm việc bằng trái tim và khối óc
của chính mình. Một vài người đã mang theo nỗi oan ức xuống tuyền đài
thậm chí có người phải tự sát với lời trăn trối để đời “Lịch sử sẽ phán
xét cho tôi” (Nguyễn Tường Tam)
– Những ai còn lại đành cam chịu kiếp sống Sợ, sống Hèn chờ đợi, hy vọng vào một ngày được thực sự Tự do, Độc lập….
Trong
cùng thời diểm đó, có biết bao nước thuộc địa khác trên khắp thế giới
đã chẳng phải “thề phanh thây, uống máu quân thù…” cũng độc lập tự do…
mà có một thời gian dài người ta “tuyên giáo” chúng ta là “Độc Lập… giả
hiệu”! Cho đến hôm nay, cho đến bao giờ? Bao giờ nước ta mới đuổi kịp
các “nước độc lập giả hiệu” như Ấn Độ, Indonexia, Singapore, Thailand…
nhỉ?”
Tóm
lại, là một nhân chứng đã sống và “hoạt động cách mạng quáng gà” rồi
“cách mạng câm -điếc” suốt 65 năm, qua 3 chế độ “Quân chủ lập hiến” Trần
Trọng Kim, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà và Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
nam, bây giờ sắp giã từ cõi đời này, tớ thấy có nhiệm vụ phải nói lên
những gì mà lớp trẻ, kể cả các Nhà lãnh đạo trẻ, những trí thức trẻ (đối
với tớ cứ từ 60 trở xuống đều coi là Trẻ cả) và đặc biệt các nhà viết
sử trẻ nên đào sâu, tìm hiểu về cái thời gian lịch sử bị xuyên tạc cố ý
này… Chỉ tiếc rằng: Những điều tớ kể lại chỉ nằm ở trên cái blog cỏn con
của tớ, chẳng có ai hưởng ứng vì: Đa số nhân chứng sống như tớ, kẻ đã
qua đời, kẻ còn sống thì đã lẫn cẫn, kẻ thì… vừa Ngu vừa Hèn cho nên, có
cho ăn “cháo gan cóc tía” cũng chẳng dám nói lên cái thời tay cầm cờ
vàng ba sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi…” dưới bàn tay bắt nhịp của
chính Khâm Sai Đại Thần Phan Kế Toại!”
TIẾP TỤC NHẬN HÃO
Ấy
thế mà báo chí CSVN cứ tiếp tục nhận hão những thứ không phải của mình
để tự công kênh nhau vào chỗ trơ trẽn như bài Xã Luận của báo Nhân Dân
ngày 19/08/2017.
Với
đầu đề “Cách mạng Tháng Tám và hành trình đổi mới”, Nhân Dân tự ca thế
này: “Cách đây tròn 72 năm, trong mùa thu lịch sử, ngày 19-8-1945, dưới
sự lãnh đạo của Ðảng, cả dân tộc triệu người như một, với khí thế như
sấm rung chớp giật, nhất tề đứng lên khởi nghĩa giành chính quyền, lật
đổ chế độ phong kiến, đập tan xiềng xích áp bức của chế độ thực dân, mở
ra kỷ nguyên mới, kỷ nguyên của độc lập dân tộc và chủ nghĩa xã hội trên
đất nước ta.
Với
thành công vang dội đó, chẳng những giai cấp lao động và nhân dân Việt
Nam ta có thể tự hào mà giai cấp lao động và những dân tộc bị áp bức
trên toàn thế giới cũng có thể tự hào rằng: Ðây là lần đầu tiên trong
lịch sử cách mạng của các dân tộc thuộc địa và nửa thuộc địa, một đảng
mới 15 tuổi với hơn năm nghìn đảng viên đã lãnh đạo cách mạng thành
công, nắm chính quyền toàn quốc, khai sinh nước Việt Nam dân chủ Cộng
hòa, nhà nước dân chủ nhân dân đầu tiên ở Ðông – Nam Á, nay là nước Cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.”
Bài
Xã Luận viết tiếp: “Cách mạng Tháng Tám thành công là thắng lợi của sức
mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc, truyền thống yêu nước nồng nàn, bản
lĩnh, trí tuệ và ý chí quật cường của dân tộc ta được kế thừa, phát huy
lên tầm cao mới trong cuộc đấu tranh do Ðảng ta tổ chức và lãnh đạo; là
thắng lợi của đường lối cách mạng đúng đắn, sự lãnh đạo sáng suốt, tầm
nhìn chiến lược, sự nhạy bén tạo thời cơ và chớp thời cơ nghìn năm có
một, kết hợp sức mạnh dân tộc với sức mạnh thời đại của Ðảng ta và Chủ
tịch Hồ Chí Minh vĩ đại.
Thực
tiễn phong phú của cách mạng Việt Nam đã chứng minh sự lãnh đạo đúng
đắn và sáng suốt của Ðảng là nhân tố hàng đầu quyết định mọi thắng lợi
của cách mạng Việt Nam. Từ ngày Ðảng ta ra đời (3-2-1930), dưới sự lãnh
đạo của Ðảng, đất nước ta, dân tộc ta đã giành được những thắng lợi vẻ
vang, lập nên những kỳ tích trong suốt chiều dài lịch sử: Cách mạng
Tháng Tám năm 1945 thành công, khai sinh Nhà nước Việt Nam dân chủ cộng
hòa; Chiến thắng Ðiện Biên Phủ năm 1954 lừng lẫy năm châu, chấn động địa
cầu; Chiến dịch Hồ Chí Minh mùa xuân năm 1975 thắng lợi, giải phóng
hoàn toàn miền nam thống nhất đất nước, non sông về một dải; công cuộc
Ðổi mới đã đạt được thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử, đưa đất nước
vượt qua đói nghèo, vững bước vào công nghiệp hóa, hiện đại hóa.”
Ô
hay, tại sao lại “giải phóng miền nam”? Miền Nam của Việt Nam Cộng hòa
từ 1954 đến 1975 có bị nước nào độ hộ đâu mà “giải phóng”? Trên 20 triệu
người miền Nam đang sống hiền hòa, văn minh và sung túc đã tự nhiên bị
quân miền Bắc tràn xuống xâm lăng phá làng phá xóm, gây ra máu đổ thịt
rơi trong suốt 20 năm mà gọi là “giải phóng” à?
Bây
giờ trên 40 năm sau ngày được gọi là “thống nhất đất nước” năm 1976,
người Cộng sản mới sáng mắt ra để nuối tiếc những lỗi lầm đạp đổ hệ
thống kinh tế thị trường và nền giáo dục nhân bản tân tiến của miền Nam.
Bởi
vì những chủ trương gọi là “Đổi mới” từ 1986 cho đến “Tái cơ cấu kinh
tế” đợt 1, đợt 2 để làm cho đúng “kinh tế thị trường” mà ngóc đầu lên
của đảng Cộng sản lại chính là sách lược kinh tế rất thành công của VNCH
mà người Cộng sản đã quáng gà đạp đổ khi chiếm được miền Nam năm 1975!
Bây
giờ 72 năm sau ngày 19/8/1945 mà nhân dân vẫn chưa có “tự do, hạnh
phúc” , hay “công bằng, dân chủ, văn minh” như “mục tiêu cao cả của Cách
mạng Tháng Tám” và chủ trương “Đổi mới” đề ra thì cuộc Cách mạng này có
ý nghĩa gì ngoài chiếc bánh vẽ?
No comments:
Post a Comment