Xuân xanh xô cổng chạy dài
Bỏ sương tuyết phủ phượng đài phía sau
(Bùi Giáng)
Tôi còn nhớ 1 câu thơ của Bùi Giáng “Giòng sông chảy, ai người xin níu lại...” Hôm
nay với thân xác mệt mỏi của Anh Vũ Võ Đình Dược đã được yên nghỉ sau
bao thảm cảnh, những hình ảnh xưa chợt về trong hồn tôi. Chuyến xe của
vô thường này có phải chỉ riêng cho Anh Vũ hay chính là 1 quy luật dành
sẵn cho tất cả chúng ta?
Bao
nhiêu là nắng mưa giông bão xuyên qua hồn người từ một dòng sông trần
thế. Trên sông Mường Giang của Phan Thiết ngày xưa ta chợt thấy cuộc
sống trần gian xoay chuyển giống như một giòng sông vô thức miệt mài
tuôn chảy không bao giờ đứng lại. Mỗi giai đoạn trong cuộc đời như một
khúc sông - chỉ là cảnh sắc giả tạm trầm luân của nguyên lý sanh, trụ,
dị, diệt. Giòng sông chảy, ai người xin níu lại... Giòng
sông Mường Giang với bao kỷ niệm của quê hương chứa đựng hỉ nộ bi
thương, cuối cùng mang trôi đi hết những gì vốn là sinh diệt không hằng
hữu trong tuần hoàn luân chuyển của vô thường. Tôi chợi liên tưởng tới
con sông Hằng thần thánh bên xứ Ấn Độ, nơi mà mọi người Ấn đến rửa tội
đầu tiên khi chào đời và rồi thủy liệm lần cuối cùng khi chết. Những
thân xác đang trôi nổi vật vờ trên giòng sông Hằng kia hẳn có một thời
đam mê chạy theo ham muốn của thế nhân, tình, tiền, danh vọng...giờ phút
cuối cùng chỉ là những thịt da tàn rửa với những bộ não vô tri trống
rỗng...
Ngày
xưa khi các thân hữu Bình Thuận tụ họp về nhà Võ Đình Dược trước kỳ họp
Tết 1999, căn nhà của Võ Đình Dược từng là 1 tổ ấm thân yêu với đôi vợ
chồng sở hữu 1 nhà hàng và 1 cửa tiệm, cùng với 2 cháu trai có năng
khiếu về nhạc, bé Thủy Tiên lúc đó còn rất nhỏ. Chúng tôi tề tựu đông
đúc ăn uống ca hát vui đùa thâu đêm đầy tràn tình thân mật quý mến. Tâm,
vợ của Dược, là 1 người phụ nữ đảm đang làm ăn lanh lợi, và quán cà phê
của Dược cũng là nơi tụ hội thường xuyên giới viết văn của trung tâm
Văn Bút Nam Cali. Ngày xưa có những bài thơ đường luật đầu tay Anh Vũ
nhờ tôi hướng dẫn. Ngày xưa có bài thơ Thuở Vào Đời của tôi được Anh Vũ
phổ nhạc, và bài Phan Bội Châu Hành Khúc do Anh Vũ sáng tác với lời do
tôi viết. Nhờ sự giới thiệu của Dược với anh Trần Thy Vân, sau đó tôi
cũng đã chính thức gia nhập Văn Bút Tây Nam HK. Anh Trần Thy Vân phải
ngồi xe lăn vì 2 chân anh, từng vào sinh ra tử, đã đóng góp kiêu hùng
trong màu áo rằn ri cho cuộc chiến quê hương. Tấm lòng của anh vẫn luôn
đầy nhiệt huyết không hề bị giới hạn về khiếm khuyết thân thể. Với lòng
cảm kích nghỉa khí của người hùng thời chiến này tôi có viết tặng anh 1
bài thơ với tựa đề Anh Hùng Bạt Mạng (cũng là tựa 1 quyển tự truyện nỗi
tiếng của anh).
Trong
thời gian hoạt động với nhóm Văn Bút tôi cũng có dịp quen biết với
nhiều anh chị văn thi nhạc sĩ vùng Nam Cali (Quận Cam và San Diego)
trong tình tri âm văn nghệ. Vùng San Diego quy tụ rất nhiều nhân tài
không thua gì Quận Cam. Tôi vẫn còn giữ lại các hình ảnh sinh hoạt chung
thân vui thời đó trong lòng mình đầy trân quý.
Bẳng
đi 1 thời gian rời xa Nam Cali và các hoạt động thân thương của bằng
hữu. Một hôm nhìn lại có cô Thu Nhi từng là Hội trưởng Hội Bình Thuận
nhiệm kỳ trước tôi đã xuất gia về cửa Phật. Các vị Cố Vấn Hội BT và một
số thành viên hăng hái cũng từ từ vắng đi vì đủ lý do sanh lão bệnh tử.
Mấy năm gần đây tôi có nghe tin đầy kinh ngạc là vợ Dược lìa trần do
chứng bệnh ung thư phổi, để lại ba cháu bé cho Dược tần tảo chăm lo. Rồi
quán cà phê đóng cửa, thu nhập không còn, Dược đối diện với cảnh nhà
sắp bị tịch thâu nên phải nhận việc làm sơn nhà. Từ đấy Dược cũng lại
khám phá ra chứng bệnh phổi cũng đang hoành hành trong thân thể. Chỉ mới
vài năm mà khúc sông đời thay đổi đầy bất ngờ cho gia đình Dược.
Khi
Dược cho biết tình trạng sức khỏe đã trầm trọng và một cái chết rất gần
kề, các đồng môn Cựu học sinh Phan Bội Châu Phan Thiết khắp 5 Châu đã
vận động cứu trợ cả về vật chất lẫn tinh thần. Rồi nhờ tấm chân tình của
nhóm Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ, gồm Việt Hải, Cao Minh Hưng, Thúy Vinh,
Khiếu Long, Minh Tuấn, MC Minh Phương cùng bắt tay hợp tác với nhóm CHS
Phan Bội Châu vận động 1 buổi gây quỹ cứu trợ gia đình Anh Vũ VĐD. Chúng
ta đã thấy được nghỉa cử đóng góp cao đẹp của nhiều người.
Dịp
này tôi có viết 1 bài thơ tặng Dược, được nhạc sĩ Nguyễn Minh Châu
(Paris) phổ nhạc và làm hòa âm cấp tốc để kịp cho đôi song ca Lan Hương
và Xuân Thanh trình bày trong đêm đó, nhưng rất tiếc chương trình rất
đầy các tiết mục kéo dài cho tới khuya nên bài hát không có duyên góp
mặt. Xin ghi lại chút kỷ niệm này với Anh Vũ Võ Đình Dược.
Nắng Ấm Tình Thương
Vệt nắng tàn theo bóng chiều
Hồn hoang gió mưa đã nhiều
Bạn thương nối tay bên trời
Gửi tình sông đến biển khơi
Đời qua chuyến toa xe dài
Chạy khua những song sắt rầy
Đèn đêm bóng nghiêng thân gầy
Miệt mài những bước trần ai
Lời nào xoa dịu niềm đau
Đêm nào vòm trăng ước nguyện
Mộng vàng ngày Xuân ẩn hiện
Đây tình huyền diệu cho nhau
Tình thương nắng tươi hoa lòng
Còn hương giữa nhân gian này
Tình thân gửi trao thật đầy
Vô thường một cõi hư không
Hôm
nay khi làn khói trầm hương tan quyện vào hư không cùng với tiếng kinh
cầu siêu thoát, khi thân xác của Dược chỉ còn là 1 nhóm tro nhỏ bé sau
khi qua cao độ nóng cháy của phòng thiêu, xin được ghi lại nơi đây vài
dòng thơ, có lẽ không riêng gì cho Dược mà cùng cho tất tả chúng ta, vì ở
thế gian này khi có sinh tất phải có diệt.
Về Lại Với Ta
Làm sao thường giữa vô thường
Làm sao an lạc khi thương ghét đầy
Làm sao tỉnh những mê say
Làm sao bắt giữ tháng ngày đã qua
Một ngày tìm lại thân ta
Chuyến xe quá khứ bóng tà cuốn đi
Trăm năm mộng ảo biệt ly
Đong đầy nước mắt thấy gì giả chân
Sao mong cầu giữa thế nhân
Sao còn mở cổng cho quân chiếm thành
Sao lòng yêu chút vọng danh
Sao phung phí vốn chẳng dành mai sau
Về ta tìm lại với ta
Thân đeo hạt ngọc sao là ăn xin
Về bên suối mát niềm tin
Huệ tâm rộng mở lung linh giữa trời
Xin
cầu nguyện hương linh Dược được an vui miền Cực Lạc, và ghi nhận tấm
lòng của rất nhiều anh chị em thi văn nghệ sĩ đã cùng chân thành tiễn
đưa Dược.
Cát Biển
No comments:
Post a Comment